Bốn viên ngọc quý chết người

Người nào người nấy muốn công danh, sự nghiệp, muốn mình nổi tiếng và thành trung tâm của vũ trụ. Nhưng liệu những thứ này có mang lại hạnh phúc thực sự cho mỗi chúng ta!

HỌC + LÀM = GIÀU Con Đường Thành Công

Nhu cầu của con người thật lớn. Lòng tham như túi không đáy. Xưa sao nay vẫn vậy!
Hiểu được nguyện vọng này của loài người, một ngày nọ có một vị thần hiện ra nhờ người nông dân thật thà chất phác, quanh năm chỉ biết lo làm ăn và có một gia đình rất hạnh phúc bình yên chuyển tặng cho đức vua 4 viên ngọc quý.

Bốn viên ngọc có 4 chức năng kỳ diệu.

Bài Học Về Sự Chia Sẻ

Bạn chỉ mất 60 giây để đọc bài viết này nhưng nó sẽ làm thay đổi suy nghĩ của bạn mãi mãi!
Có 2 người đàn ông bị bệnh nặng, ở cùng phòng bệnh viện.

Một người đàn ông được phép ngồi trên giường để truyền dịch vào mỗi buổi chiều. Và chiếc giường này được đặt cạnh một cái cửa sổ.

Người đàn ông còn lại thì phải nằm trên giường suốt cả đời.

Hai người đàn ông rất thường xuyên nói chuyện với nhau. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, sự phục vụ trong quân đội, những nơi mà họ từng đi nghỉ mát…
Quà Tặng Cuộc Sống - Bài Học Về Sự Chia Sẻ

Món ăn tinh thần bổ ích từ Quà tặng cuộc sống – Bài Học Về Sự Chia Sẻ

Cát và đá

Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyện với nhau và đã có một cuộc tranh cãi gay gắt.
Cát và đá

Không giữ được bình tĩnh, một người đã tát người bạn của mình. Người kia rất đau nhưng không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ viết lên cát rằng: "Hôm nay, bạn tốt nhất của tôi đã tát vào mặt tôi."

Họ tiếp tục bước đi cho tới khi nhìn thấy một ốc đảo, nơi họ quyết định sẽ dừng chân và tắm mát.

Người bạn vừa bị tát do sơ ý bị trượt chân xuống một bãi lầy và ngày càng lún sâu xuống. Nhưng người bạn kia đã kịp thời cứu anh.

Đắc nhân tâm

30 nguyên tắc vàng đối nhân xử thế của Đắc nhân tâm
Đắc nhân tâm - Cuốn sách nổi tiếng của Dale Carnegie, đã bán được hơn 15 triệu bản, trên hàng trăm quốc gia, hơn 15 năm qua.
Tôi đưa lên 30 nguyên tắc để luôn nhắc nhở mình trong cuộc sống hàng ngày..


Thư gửi con - Bức thư nổi tiếng cả thế giới

Thư gửi con
Thư gửi con
“Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con hãy bao dung!
Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.
Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ... mà hãy lắng nghe!
Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ... và bố mẹ đã làm vì con.
Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.

Nghẹn ngào…

Tôi đã thấy những giọt nước long lanh
trên mắt ai đó
Những giọt nước mắt khốn khổ
chảy xuống dòng đời
Đừng làm nước mắt tôi
phải rơi theo nó…

Cuộc sống lắm điều nghiệt ngã
Hạnh phúc chơi vơi nổi chìm
Nín đi em!
Mở mắt ra mà nhìn giông tố
Xé nát nỗi khổ
cuộc đời mình.

Quen hơi…

Phải công nhận ông bà mình ngày xưa nói đúng ghê: “Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi”. Hôm nay bị nghẹt mũi nên chẳng biết cái hơi nó làm sao, nhưng rõ ràng là quen. Vì bình thường thì không sao, nhưng khi bệnh lại… nhớ.

Giang hồ cũng có nói: Không ai căm ta bằng vợ ta, không ai ghét ta bằng vợ ta, không ai thù ta dai bằng vợ ta, không ai hận ta bằng vợ ta, nhưng cũng không ai yêu ta bằng vợ ta, không ai lo cho ta bằng vợ ta đâu. Phụ nữ vốn hiền lành và giàu lòng nhân ái, do đó mà đàn ông được hưởng ké. Những lúc một mình mà bệnh thì thấy buồn ghê, thiếu ghê… Con cái nó thấy bố bệnh thì hỏi ba bệnh gì, khám bác sĩ chưa ba, rồi nấu hoặc mua cho ba tô cháo nóng ăn cho giải cảm, sau đó thì ai lo việc nấy chứ có được như vợ đâu.

Sự vô tâm đáng sợ

Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi.
Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô.
Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.
Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
“Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình.
Người đàn ông sững sờ, nói:
“Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”

Làm người chân chính

Mới nghe qua sao mà khó thế? Thời buổi này có thắp đuốc giữa ban ngày cũng không dễ gì kiếm cho ra được người chân chính, thế thì tại sao lại đưa chủ đề này ra để làm gì nhỉ? Rất nhiều người sẽ đặt câu hỏi như vậy. Chân thật! Chính trực! Ôi, nghe sao mà xa xôi quá?! Cuộc sống bon chen chụp giật hằng ngày mấy khi ta bắt gặp được những từ ngữ đẹp đẽ này? Trẻ em bây giờ học đạo đức cũng có coi qua rồi quên bẵng đi mất, vì cha mẹ chúng còn phải giục đi học thêm Anh văn, vi tính, học đàn, học múa v.v… và v.v… Mấy ai đề cập đến những điều xa vời này. Thi thoảng thì mỗi khi trẻ phạm tội nói dối chẳng hạn thì bố mẹ thường la rầy một chút xíu rồi cho qua, nghiêm khắc lắm thì quất nhẹ một roi vào mông cho trẻ nhớ là từ nay không nên và không được nói dối nữa, thế là xong. Rất ít người giảng giải cho trẻ vì sao là cần phải nói thật, và sự chân thật đáng quý như thế nào. Thói quen này hình thành trong tư duy mỗi con người từ lúc trẻ, cho nên họ cho việc nói dối là chuyện thường ngày ở… huyện! Do vậy mà từ ngữ “Chân thật” dần dà mất đi chỗ đứng trong tâm hồn mỗi người.